Tám năm sau, 1986
“Em nghe nói Mrs Englewood đã đến London,” Milicent, Lady
Fitzhugh nói, ở bữa ăn sáng.
Fitz rời mắt khỏi tờ báo. Điều kỳ lạ nhất: Vợ anh ko bao giờ
ngồi lê đôi mách, nhưng cô dường như biết mọi thứ vừa mới diễn ra.
Cô mặc một
chiếc váy buổi sáng màu xanh hoa ngô. Chiếc váy dài, mặc kín đáo cùng với nhiều
đồ nội y bên trong, form váy rộng và kết cấu phần corset chật hơn váy mặc đi dạo
hoặc đi thăm hỏi. Nhưng có thứ gì đó ở vợ anh rất – gần như là quá – giản dị, tới
mức ngay cả chiếc váy thườn thượt kia trông vẫn nghiêm túc và vừa với cô.
Mái tóc màu nâu sáng của cô được buộc ra sau thành búi tóc
nhỏ, không xõa tóc – chưa bao giờ có một sợi nào xõa ra, trừ khi cô dùng búa tạ
đập vỡ lò sưởi bằng gạch. Mắt cô có màu gần giống với tóc cô, đang bận rộn quét qua hết
lá thư này tới lá thư khác. Đôi mắt ngọt ngào – cô ko nhìn ai bằng ánh mắt giận
dữ, thậm chí là hiếm khi bất mãn.
Thỉnh thoảng anh ngạc nhiên vì trông cô quá trẻ. Cô vẫn còn
rất trẻ. Họ đã kết hôn 8 năm và cô vẫn chưa đầy 25.
“Phải,” anh trả lời, “thông tin của em chính xác đấy, như thường
lệ.”
Cô với lấy hũ đựng muối. “Anh biết từ khi nào?”
“Tối qua,” anh nói, tim anh ngừng đập vì mong chờ.