Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

Ravishing the heiress - chương 1


Định mệnh
1888 
Đó là tình yêu sét đánh.
Không có gì sai khi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên cả, nhưng Milicent không được nuôi dạy để rơi vào tình yêu,đặc biệt là thứ tình yêu sâu đậm và đến nhanh chóng.
Cô là đứa con duy nhất còn sống sót của một doanh nhân thành đạt, người sản xuất thực phẩm đóng hộp và những đồ ăn được bảo quản khác. Mọi việc đã được quyết định, từ lâu trước khi cô có thể hiểu những thứ như thế, rằng cô sẽ Kết Hôn Vì Danh Tiếng – rằng thông qua cô, tài sản gia đình sẽ được liên kết với một tước hiệu cổ xưa và có tiếng.
Bởi thế mà tuổi thơ của Milie gồm những bài học bất tận: âm nhạc, vẽ tranh, viết văn, diễn thuyết, cách cư xử, và khi còn thời gian thì dành cho ngoại ngữ. Năm lên 10, cô đã thành công với việc đi dọc cả làn cầu thang dài với 3 quyển sách đặt trên đầu.
Ở tuổi 12, cô có thể trao đổi hàng giờ bằng tiếng Pháp, Ý và Đức. Và vào ngày sinh nhật lần thứ 14, Milie, không phải một nhà soạn nhạc bẩm sinh, nhưng cuối cùng cũng chinh phục được Listz của Douze Grandes Études, nhờ một chút nỗ lực và quyết tâm.


Cùng năm đó, vì cha cô đã quyết định cô không bao giờ có thể trở thành một mỹ nhân, cũng không có sắc đẹp nên cuộc tìm kiếm một chú rể có dòng dõi và tuyệt vọng đủ để cưới một cô gái từ một gia đình giàu có nhờ vào – lạy trời – cá mòi được bắt đầu.
Công cuộc tìm kiếm kết thúc sau 12 tháng. Ông Graves không đặc biệt rung động với lựa chọn này, vì ngài bá tước người đồng ý cưới con gái ông vì tiền có một tước hiệu không cổ xưa lắm cũng không đặc biệt nổi tiếng. Nhưng vết nhơ khi gắn bó với cá mòi đóng hộp là lý do vị bá tước này đòi những đồng penny cuối cùng của ngài Graves.
Rồi sau vài tháng trả giá, cuối cùng tất cả những giao kèo cũng được soạn thảo và ký kết,thì ngài bá tước lại bất cẩn lìa đời ở tuổi 33. Ông Graves lại xem cái chết của anh ta là một sự sỉ nhục bất cẩn. Milie, thì ở trong phòng riêng của cô, khóc.
Cô  chỉ gặp ngài bá tước có 2 lần và chưa từng đc tận hưởng niềm vui khôn xiết với vẻ ngoài xanh xao hoặc tính cách khó lay chuyển của ngài. Nhưng ngài bá tước, trong hoàn cảnh hiện tại, cũng có ít lựa chọn giống như cô vậy. Dinh thự của ngài ở trong tình trạng ọp ẹp kinh khủng. Kế hoạch sửa sang không mang lại hiệu quả mấy. Và trong khi ngài cố kiếm lấy một nữ thừa kế có nền tảng cao quý hơn, thì lại thất bại lừng lẫy, có lẽ là do ngài không gây được ấn tượng về cả ngoại hình lẫn cách xử sự.

Một cô gái mạnh mẽ hơn có thể đã nổi loạn phản đối một chú rể không hấp dẫn, già hơn cô 17 tuổi. Một cô gái mạnh dạn hơn có thể sẽ thuyết phục cha mẹ cô cho cô cơ hội ở hội chợ hôn nhân. Milie không phải là ai trong số họ. Cô là một đứa trẻ thầm lặng, nghiêm túc, cô hiểu rõ mình được kỳ vọng nhiều thế nào. Trong khi cô đáng được ao ước vì có thể chơi được cả 12 bản Grandes Esrstudes, đúng hơn là chỉ 11 bản, suy cho cùng việc đào tạo cô không chỉ là âm nhạc – hay ngoại ngữ, hoặc cách đi đứng – mà cả kỷ luật nữa, kiềm chế và sự hy sinh. Tình yêu không bao giờ được tính đến. Ý kiến của cô không bao giờ được tính đến. Quan trọng nhất là cô phải duy trì được vẻ khách quan, vì cô là một bánh răng quan trọng trong cỗ máy vĩ đại mang tên Cưới Vì Tước Hiệu.
Tuy nhiên, đêm đó, cô lại nức nở vì người đàn ông này, người cũng giống như cô, không thể điều khiển được chính cuộc sống của anh ta.
Nhưng cỗ máy vĩ đại Cưới Vì Tước Hiệu vẫn tiếp tục nghiền. Hai tuần sau đám tang của bá tước quá cố Fitzhugh, gia đình nhà Graves tiếp đãi người họ hàng xa của anh ta Bá tước mới Fitzhugh ăn tối.
Milie biết rất ít về ngài bá tước quá cô. Cô thậm chí còn biết ít hơn về người mới, ngoại trừ việc anh ta mới chỉ 19 tuổi, vẫn còn đang học năm cuối ở Eton. Sự ít tuổi của anh ta phần nào làm cô bối rối – cô đã chuẩn bị để cưới một người đàn ông già hơn, chứ không phải một người nào đó gần bằng tuổi cô. Nhưng ngoài chuyện đó ra, cô không quan tâm tới anh ta chút nào cả: hôn nhân của cô là một vụ giao dịch buôn bán; càng ít dính dáng tới chuyện cá nhân thì mọi việc càng trôi chảy. Thật không may, sự thờ ơ của cô- và sự yên tĩnh trong tâm hồn cô-bất ngờ chấm dứt vào giây phút ngài bá tước mới bước vào cửa.
Milie không mất hết tư duy. Cô luôn rất cẩn thận theo dõi những gì cô nói và làm, nhưng hiếm khi kiểm soát trí óc: nó là thứ tự do duy nhất mà cô có.
Thỉnh thoảng, khi cô nằm trên giường vào buổi tối, cô nghĩ về việc rơi vào tình yêu, theo cách đc viết trong tiểu thuyết của Jane Austen - mẹ cô không cho phép cô đọc Brontës. Tình yêu, với cô, có vẻ là kết quả của việc quan sát cẩn thận, khôn ngoan. Miss Elizabeth Bennet, là ví dụ, cô ấy không thực sự xem ngài Darcy có thể trở thành một người chồng tốt cho tới khi cô ấy thấy vẻ uy nghiêm của Pemberley, đại diện cho tính cách oai vệ của ngài Darcy.
Milie tưởng tượng hình ảnh mình là một góa phụ giàu có, độc lập, xem xét kỹ những quý ngài có thể kiếm được với vẻ nhăn mặt nhưng dí dỏm.
Và nếu cô đủ may mắn để tìm được một quý ngài có cá tính, thông minh, và óc hài hước.
Đây được xem là bản tóm tắt về tình yêu lãng mạn đối với cô: sự thỏa mãn yên bình giữa 2 tâm hồn đồng điệu gắn kết với nhau hài hòa thoải mái. Bởi vậy, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị cho chấn động từ bên trong, khi bá tước mới Fitzhugh xuất hiện trong phòng vẽ tranh của gia đình cô. Giống như chuyến viếng thăm của những thiên thần, nơi đó có ánh đèn trắng sáng chói rực lên chính giữa tầm nhìn của cô.Vầng sáng bao quanh ánh sáng rực rỡ dị thường này tỏa ra từ một chàng trai trẻ, giây phút đó anh chắc hẳn phải gập cánh lại để trông giống một thần chết hơn.
Bản năng tự bảo toàn khiến cô cúi thấp mặt xuống trước khi cô nhìn hết được nét trên khuôn mặt anh.
Nhưng bên trong cô hoàn toàn bị khuấy động , một cảm giác vừa hân hoan vừa khổ sở.
Chắc chắn phải có nhầm lẫn. Bá tước quá cố không thể có một người họ hàng trông thế này được. Có thể anh ta sẽ được giới thiệu là bạn học của bá tước mới, hoặc là con trai của người giám hộ Colonel Clement.
“Milie,” mẹ cô nói, “để ta giới thiệu Lord Fitzhugh. Lord Fitzhugh, con gái tôi.” Chúa ơi, là anh ta. Người đàn ông trẻ đẹp trai không thể tin được này là Lord Fitzhugh mới.
Cô phải nhìn lên. Lord Fitzhugh nhìn lại chằm chằm, ánh mắt màu xanh. Hai người bắt tay.
“Miss Graves,” anh nói.
Tim cô đập điên cuồng. Cô không quen với cái nhìn đầy nam tính và trọn vẹn thế này. Cái nhìn của mẹ cô quan tâm và lo lắng. Nhưng cha cô chỉ nói với cô trong khi mắt vẫn nhìn vào tờ báo.
Tuy nhiên, Lord Fitzhugh, lại tập trung hoàn toàn vào cô, như thể cô là người quan trọng nhất anh từng gặp.
“Đức ngài của tôi,” cô lẩm bẩm, cô nhận thấy rõ khuôn mặt mình đang nóng lên và vẻ hoàn hảo bậc thầy của xương gò má anh.
Bữa tối diễn ra ngay sau lời giới thiệu. Bá tước chìa tay mời Mrs Graves và Milie rất ghen tị khi đón lấy tay Colonel Clement. Cô liếc nhìn bá tước. Anh vô tình nhìn về phía cô. Mắt họ nhìn nhau trong giây lát.
Hơi nóng tuôn trào trong mạch máu cô. Cô hốt hoảng, gần như bị đánh bất tỉnh.
Có chuyện gì với cô vậy? Milicent Graves, kẻ đặc biệt nhút nhát, trong mạch máu nhỏ giọt cảm xúc, chưa từng trải nghiệm những kích động chớp nhoáng kì lạ thế này. Vì chúa, cô thậm chí chưa từng đọc tiểu thuyết Brontës. Tại sao cô đột nhiên lại cảm thấy giống một trong những cô gái trẻ của Bennet, những người cười rúc rích và la hét và hoàn toàn không kiểm soát bản thân họ?
 Cô nhận ra cô không biết gì về tính nết, cảm giác hay tính khí của bá tước. Rằng cô đang hành xử nông cạn và ngốc ngếch, sai lầm.
Nhưng sự hỗn loạn bên trong cô cũng có cuộc sống và nguyện vọng của riêng nó. Khi họ bước vào phòng ăn tối,Mrs Clement nói, “Chiếc bàn thật đáng yêu. Cậu có nghĩ thế ko, Fitz?”
“Vâng,” bá tước nói.
Tên anh là George Edward Arthur Granville Fitzhugh – họ và tước hiệu giống nhau. Nhưng có vẻ như mọi người gọi anh là Fitz.
Fitz, môi và răng cô chơi đùa với các âm tiết. Fitz. Trên bàn ăn, bá tước để Colonel Clement và Mrs Graves kiểm soát phần lớn cuộc nói chuyện. Có phải anh e thẹn ko? Có phải anh vẫn tuân theo giáo lý rằng trẻ con ko được nhìn và ko đc nghe? Hay anh đang đánh giá cha mẹ vợ tương lai – và vợ tương lai của anh?Ngoại trừ việc anh ko có vẻ là đang quan sát cô.
Có thể anh ko dễ dàng quan sát đc: một vật trang trí bàn ăn có 3 tầng và 7 nhánh, gắn thêm vào đó là hoa phong lan mới nở, lyly, và tulip, che chắn tầm nhìn trực tiếp giữa họ.
Nhìn qua cánh hoa và thân, cô có thể nhận thấy thi thoảng anh cười – với Mrs Graves ở bên trái anh - mỗi lần đều làm tai cô nóng bừng lên. Nhưng anh nhìn nhiều hơn về phía cha cô.
Ông và bác cô đã gây dựng nên gia tài nhà Graves. Khi két sắt của gia đình bắt đầu đầy, cha cô đủ tuổi để đc đưa tới Harrow. Ông nói được bằng giọng đáng kỳ vọng, nhưng tính nết bẩm sinh của ông lại quá mờ nhạt để thực sự phát huy sự giả tạo hào nhoáng mà gia đình ông đã hy vọng.
Ông ngồi đó, ở đầu bàn, ông không phải người hay mạo hiểm như người cha đã mất của ông, cũng ko thuyết phục và giỏi tính toán như anh trai đã mất của ông, nhưng lại là một người quan liêu, quan tâm tới giàu có và tài sản. Không phải là một người gây ấn tượng. Nhưng tối nay ông lại điều khiển được sự chú ý của bá tước.
Bức tường đằng sau ông treo một chiếc gương lớn với đường khung được trang trí, nó phản chiếu chân thực toàn bộ khách khứa đang ngồi trên bàn. Thỉnh thoảng Milie nhìn vào chiếc gương đó và giả vờ cô là người quan sát từ bên ngoài chi tiết mối thân mật trong buổi ăn tối riêng tư.
Nhưng tối nay cô liếc nhìn gương, vì ngài bá tước ngồi ở chỗ đối diện phía cuối bàn, ngay bên cạnh mẹ cô. Cô tìm anh trong gương, Mắt họ gặp nhau.
Anh ko nhìn cha cô. Qua gương, anh đang nhìn cô.

Mrs Graves đã sẵn sàng cho những bí mật của hôn nhân – bà ko muốn Milie bị phục kích bất ngờ bởi những thực tế của cuộc sống.
Sự thực về những gì xảy ra giữa một người đàn ông và một người đàn ông đằng sau cánh cửa thường xuyên làm Milie nhớ tới những nghị sĩ khác giới với vẻ hoài nghi. Nhưng sự chú ý của anh làm bên trong cô nổ như pháo hoa – những tiếng nổ đe dọa, làm lụi tàn hạnh phúc. Nếu họ kết hôn, và nếu họ ở một mình …
Cô đỏ mặt.
Nhưng cô biết: cô không thấy phiền.
Không phải với anh.
Các quý ngài chỉ quay lại với các quý cô trong phòng vẽ tranh khi Mrs Graves tuyên bố Milie sẽ chơi cho đám đông nghe.
“Milicent chơi piano rất hoàn hảo,” bà nói.
Lần đầu tiên, Milie háo hức trước viễn cảnh được phô bày khả năng của mình – có thể cô thiếu năng khiếu âm nhạc, nhưng cô vẫn sở hữu kỹ thuật chắc chắn.

Khi Milie ổn định chỗ ngồi trước đàn piano, Mrs Graves quay sang Lord Fitzhugh. “Ngài có thích âm nhạc ko?”
“Tôi có, nhất định rồi,” anh trả lời. “Tôi có thể giúp gì Miss Graves ko? Lật giấy cho cô ấy chẳng hạn?”
Milie ôm chặt tay trên giá nhạc.
Ghế ngồi ko quá dài. Anh đang ngồi ngay kế bên cô.
“Hãy làm vậy,” Mrs Graves nói.
Và như thế, Lord Fitzhugh bên cạnh Milie, gần tới mức quần anh chạm nhẹ vào viền ren của váy cô. Anh có mùi tươi mới và trong lành, như một buổi chiều ở thôn quê. Và nụ cười trên gương mặt anh khi anh lẩm bẩm nói cảm ơn làm cô sao nhãng tới mức quên mất rằng cô mới là người nên nói cảm ơn.
Anh nhìn vào bảng phổ trên giá nhạc.
“Moonlight Sonata. Cô có bản nào dài hơn ko?” anh nói một mạch – và cô thấy – thoải mái.
“Thường thì mọi người chỉ nghe phần đầu của bản sonata, the adagio sostenuto. Nhưng ở đây có 2 bản phụ. Tôi có thể chơi, nếu ngài muốn.”
“Tôi sẽ rất biết ơn.”
Thật tốt là cô đàn một cách máy móc và phần lớn là do trí nhớ, vì cô hoàn toàn ko thể tập trung vào các nốt nhạc. Đầu ngón tay anh tì nhẹ ở góc giấy của bản nhạc. Bàn tay anh trông đáng yêu, mạnh mẽ và thanh tú. Cô tưởng tượng một tay anh kẹp chặt quanh quả bóng cricke – việc anh chơi cho đội bóng của trường đã được đề cập tới ở bữa ăn tối. Quả bóng anh ném sẽ nhanh như chớp. Nó có thể đập trúng cánh cửa nhỏ và treo giò các vận đv cricke, tiếng hò reo đám đông ngưỡng mộ.
“Tôi có một yêu cầu, Miss Graves,” anh nói rất nhẹ.
Vì cô đang chơi đàn, nên không ai có thể nghe thấy anh trừ cô.
“Vâng, thưa ngài?”
“Tôi muốn cô tiếp tục chơi dù tôi có nói gì đi nữa.” Tim cô lỡ nhịp. Giờ thì dễ hiểu hơn rồi, anh muốn ngồi bên cạnh cô để họ có thể nói chuyện riêng trong một căn phòng đầy những người lớn tuổi.
“Được thôi. Tôi sẽ tiếp tục chơi,” cô trả lời. “Ngài muốn nói là gì vậy, thưa ngài?”
“Tôi muốn biết, Miss Graves, cô có buộc phải kết hôn ko?”
10 nghìn giờ trước đàn piano là lý do duy nhất giúp Milie ko dừng lại đột ngột. Những ngón tay cô vẫn tiếp tục ấn đúng phím; nốt nhạc vẫn tiếp tục vang lên. Nhưng có thể là tiếng một người nào đó nhà kế bên đang chơi, quãng âm thật mập mờ.
“Tôi có ko – tôi có gây ấn tượng là bị ép buộc ko, thưa ngài?” Thậm chí giọng cô cũng không giống giọng cô lắm.
Anh hơi do dự. “Ko, cô ko có.”
“Vậy, sao ngài hỏi thế?”
“Cô 16 tuổi.”
“Ngài chưa từng biết một cô gái kết hôn ở tuổi 16.”
“Với một người gấp đôi tuổi cô ấy ư?”
“Ngài làm cho ngài bá tước quá cố nghe có vẻ hom hem quá. Ngài ấy vẫn ở trong độ tuổi thanh xuân.”
“Tôi chắc là có những người đàn ông 33 tuổi có thể làm những cô gái 16 rung động vì những khao khát lãng mạn, nhưng anh họ của tôi ko nằm trong số đó.”
Họ đang tới trang cuối rồi; anh giở nó kịp lúc. Cô có cơ hội liếc nhanh sang anh. Anh ko nhìn cô.
“Tôi có thể hỏi ngài 1 câu không, thưa ngài?” cô nghe thấy mình đang nói.
“Vâng.”
“Ngài có buộc phải cưới tôi ko?”
Lời nói phọt như máu bắn ra từ động mạch chủ. Cô sợ câu trả lời của anh. Một có người, buộc mình phải thắc mắc liệu có phải cô, cũng bị ép buộc giống anh.
Anh im lặng một lúc. “Cô có thấy kiểu sắp xếp này đặc biệt khó chịu ko?” Hân hoan và khổ sở - cô đang bị nảy điên cuồng giữa hai cảm xúc trái ngược này.
Nhưng giờ chỉ còn lại khổ sở, chất thành đống. Giọng anh nhã nhặn. Câu hỏi của anh cũng bị kết tội đồng lõa: anh sẽ ko ở đây nếu cô ko đồng ý. “Tôi –“ Cô đang chơi adagio sostenuto rất nhanh – ko có ánh trăng nào trong bản sonata của cô, chỉ có những cơn bão đập vào cửa chớp. “Tôi nghĩ tôi đã có thời gian để làm quen với nó: tôi biết cả cuộc đời mình cũng ko thấy có vấn đề gì.”
“Anh họ tôi đã trì hoãn trong nhiều năm.” Bá tước nói. “lẽ ra anh ta phải hoàn thành nó lâu rồi: sinh ra người thừa kế và để lại mọi thứ cho con trai anh ta. Chúng tôi gần như ko có liên quan.”
Anh ko muốn cưới cô. Cô điếng người nghĩ, ko một chút nào. Điều này chẳng có gì mới mẻ. Người tiền nhiệm của anh cũng ko muốn cưới cô; cô đã chấp nhận sự do dự của anh ta cũng theo hướng này.
Chưa bao giờ chờ đợi bất cứ điều gì, thực thế.
Nhưng sự ko sẵn sàng của người đàn ông trẻ ngồi kế bên cô- như thể cô buộc phải cầm một tảng băng bằng tay trần, cơn lạnh biến thành vết thương rát bỏng, ghê gớm. và đây đúng là nỗi sỉ nhục, vì háo hức một người ko đáp lại tình cảm của cô, người thấy ghê tởm dù chỉ nghĩ tới việc lấy cô làm vợ.
Anh lật trang tiếp theo. “Cô có bao giờ nghĩ, tôi sẽ ko làm thế?”
“Tất nhiên là tôi có nghĩ,” cô nói, đột nhiên thấy đau đớn sau nhiều năm ngoan ngoãn yên ổn. Nhưng cô vẫn giữ giọng nhẹ nhàng và ko thay đổi. “Và tôi còn nghĩ xa hơn thế. Tôi có nên chạy trốn ko? Kỹ năng làm một quý cô của tôi chỉ có tác dụng trong phạm vị căn nhà này thôi. Tôi có thể đăng quảng cáo làm gia sư ko? Tôi ko biết gì về trẻ con – ko biết 1 chút nào. Tôi đơn giản có nên từ chối và xem liệu cha tôi có yêu tôi đủ để ko từ tôi ko? Tôi ko chắc mình có can đảm để khám phá.”
Anh chà sát góc trang giấy giữa những ngón tay anh. “Làm thế nào cô chịu đựng được nó?”
Lần này ko có sự kết tội ngầm trong câu hỏi của anh. Nếu muốn, cô thậm chí còn nhận thấy sự thông cảm. Nhưng nó chỉ làm cô thêm khổ sở, con quái vật hôi hám với hàm răng sắc như dao.
“Tôi làm bản thân bận rộn và không nghĩ quá nhiều về nó,” cô nói, cô chưa từng cho phép mình nói giọng khó nghe như vậy.
Đó, cô như một cỗ máy ko động não làm theo những gì người khác hướng dẫn: dậy, đi ngủ, và nhận được hàng đống khinh khi từ những người chồng tương lai.
Họ ko nói gì thêm với nhau nữa, ngoại trừ một vài phép lịch sự thông thường khi cô kết thúc bài biểu diễn. Mọi người vỗ tay. Mrs Clements nói những điều rất tốt đẹp về tài năng âm nhạc của Milie – điều mà Milie hiếm khi được nghe.
Phần còn lại của buổi tối là do Elizabeth ngự trị.
Mr Graves, rất lạnh lùng và ít nói, cùng với bá tước bàn luận sôi nổi về cricke. Còn Milie và Mrs Graves chú ý tới những câu chuyện về quân đội của Colonel Clement. Một vài người nhìn vào trong, khách trong phòng có vẻ rất bình thường, thậm chí là vui vẻ. Nhưng cũng đủ đáng thương với giấy dán tường hình những bông hoa héo ủ rũ, quăn hết lại. Không ai nhận ra vẻ đau khổ của bá tước. Và ko ai - ngoại trừ Mrs Graves, người đang nhìn Milie đầy lo lắng – nhận ra nỗi đau khổ của cô. Có thật bất hạnh rất khó nhận ra ko? Hay đơn giản là mọi người thích ngoảnh mặt, như tránh bệnh hủi?
Sau khi khách khứa ra về, Mr Graves tuyên bố buổi tối là một thắng lợi to lớn. Và ông, người luôn hoài nghi về ngài bá tước quá cố, đã trao giấy chứng nhận rõ ràng cho người kế vị trẻ.
“Tôi rất vui khi Lord Fitzhugh trở thành con rể tôi.”
“Ngài ấy vẫn chưa cầu hôn,” Milie nhắc ông, “và ngài ấy có thể sẽ ko.”
Hoặc cô hy vọng thế. Hãy để họ tìm người khác cho cô. Bất cứ ai. “Ồ, anh ta chắc chắn sẽ cầu hôn,” Mr Graves nói. “Anh ta ko có lựa chọn.”
“Anh thực sự ko có lựa chọn khác hay sao?” Isabelle hỏi.
Mắt cô lấp lánh những giọt nước mắt chưa rơi. Sự trống rỗng cháy lên bên trong Fitz. Anh ko thể ngăn việc này lại, nó đang lao tới anh như một con tàu trật đường ray, và anh thậm chí không thể làm dịu bớt nỗi đau cho người anh yêu.
“Nếu có, đồng nghĩa với việc anh sẽ tự do tới London và tìm xem liệu có một nữ thừa kế khác hay ko.”
Cô ngoảnh mặt và lau nước mắt bằng cổ tay. “Trông cô ta thế nào, Miss Graves ấy?”
Liệu có vấn đề gì sao?. Anh ko thể nhớ nổi mặt cô ấy. Anh cũng ko muốn nhớ.
“Không khó chịu.”
“Cô ta có xinh ko?” anh lắc đầu. “Anh ko biết – và cũng ko quan tâm.”
Cô ko phải là Isabelle – cô không bao giờ đủ xinh được.
Thật ko chịu nổi khi nghĩ Miss Graves sẽ ở lì trong cuộc sống của anh. Anh thấy bị xâm phạm. Anh giơ súng săn lên và bóp cò. Cách đó 50 feet, một chiếc đĩa đất sét nổ bùm.
Những mảnh vỡ bừa bãi trên nền đất: một cuộc nói chuyện vô cùng đau khổ.
“Vậy, giờ này năm sau, anh có thể sẽ có con rồi,” Isabelle nói, giọng cô tan vỡ. “Nhà Graves muốn tiền của họ có ích – và thật nhanh.”
Chúa ơi, họ trông chờ điều đó ở anh, đúng ko? Một cái đĩa khác vỡ ra; anh gần như ko cảm nhận được súng dội lại vai.
Ban đầu, việc đột ngột trở thành bá tước ko quá kinh khủng thế này. Anh nhận ra gần như ngay lập tức anh phải từ bỏ kế hoạch xây dựng sự nghiệp trong quân ngũ: một bá tước, cho dù nghèo, cũng rất, vẫn quá cao quý để ra tiền tuyến. Tai họa, dù khắc nghiệt, vẫn có thể tránh được. Anh đã chọn quân đội vì những yêu cầu của nó phù hợp với anh. Khôi phục lại đất đai đang trong bờ vực suy tàn là một công việc đòi hỏi khắt khe và đáng kính. Và anh ko nghĩ Isabelle quan tâm tới việc trở thành quý tộc: cô phớt lờ nhân vật chưng diện trong xã hội thượng lưu. Nhưng khi bước vào Henley Park, vị trí mới của anh, máu anh bắt đầu đông lại.Ở tuổi 19, anh ko những trở thành một bá tước nghèo, mà còn thiếu thốn đến tuyệt vọng.
Trang viên suy tàn đến khinh khủng. Những tấm thảm phương đông bị nhậy cắn, rèm cửa nhung cũng tương tự thế. Rất nhiều ống khói chưa được cạo; tường và tranh bám đầy bồ hóng. Và trong mỗi căn phòng ở tầng trên, trần nhà xanh xám vì rêu mốc, lan ra như tấm bản đồ với đường viền méo mó. Một ngôi nhà lớn như vậy đòi hỏi 50 nhân viên phục vụ và thật ì ạch với 30 người. Nhưng ở Henley Park, nhân viên trong nhà đã được giảm còn 15, đại khái gồm 1 nhóm quá trẻ - một vài người giúp việc mới chỉ 12 – và một nhóm quá già, những người đã giành cả cuộc đời cho gia đình đó và ko có nơi nào để đi.
Mọi thứ trong phòng anh đều kêu răng rắc: sàn nhà, giường, những chiếc cửa tủ quần áo. Hệ thống nước từ thời Trung cổ - đường dài của gia sản gia đình ngăn cản bất cứ sự đổi mới nào vào bên trong.
Và trong 3 đêm ở đó, anh run rẩy vì lạnh, nghe tiếng chuột tập hợp nhau trên trần. Giẫm công khai trên đống đổ nát, dù chỉ vài bước nhỏ.
Gia đình Isabelle hoàn toàn đáng kính. Nhà Pelham, cũng giống như nhà Fitzhugh, có liên quan tới một vài dòng dõi cao quý và nói chung được xếp vào hàng tầng lớp quý tộc ở nông thôn, chắc chắn và sùng đạo, khiến giai cấp địa chủ phải ngưỡng mộ. Nhưng cả 2 gia đình Fitzhugh và Pelham đều ko giàu có; ngân quỹ của họ có thể giúp nhau nạo vét để ngăn không cho mái nhà Henley Park bị dột hoặc nền nhà cô ko bị mục.
Nhưng nếu chỉ là ngôi nhà thôi thì họ có vẫn có cách xoay xở
bằng các khoản tiết kiệm. Thật ko may, Fitz còn thừa kế cả 8 ngàn bảng tiền nợ. Và vì thế, chả còn lối thoát nào khác.
Nếu anh trẻ hơn 10 tuổi, anh có thể sẽ vùi đầu vào cát và để mặc Colonel Clements lo lắng những vấn đề này. Nhưng anh chỉ còn 2 năm nữa là tới tuổi thành niên, sắp là một người đàn ông trưởng thành. Anh ko thể chạy khỏi những rắc rối mà chắc chắn sẽ tồi tệ hơn nếu ko được để ý. Cách giải quyết khả thi nhất là bán thân, đổi cái tước hiệu đáng nguyền rủa lấy một nữ thừa kế với khối gia sản khổng lồ đủ để anh trả nợ và sửa sang lại nhà cửa.

Nhưng làm thế, anh sẽ phải từ bỏ Isabelle.
“Làm ơn, đừng nói về nó,” anh nói, răng nghiến lại.
Anh ko muốn quá nhiều. Con đường mà anh đã vạch ra cho bản thân rất đơn giản và thẳng thắn: huấn luyện sĩ quan ở Sandhurst, làm theo nhiệm vụ, và khi được thăng cấp lần đầu, anh sẽ cưới Isabelle. Cô ko chỉ xinh đẹp, mà còn thông minh, cứng cỏi, và thích phiêu lưu. Hai người sẽ hạnh phúc điên cuồng bên cạnh nhau.
Nước mắt chảy xuống mặt cô. “Nhưng dù có nói hay ko thì nó vẫn sẽ xảy ra, phải ko?”
Cô giơ súng và làm nổ tung chiếc đĩa cuối cùng thành từng mảnh. Trái tim anh cũng vỡ vụn như thế.
“Cho dù bất cứ điều gì  xảy ra …”
Anh ko thể tiếp tục. Anh không còn ở vị trí để tuyên bố tình yêu với cô. Dù anh nói gì cũng chỉ làm mọi thứ tệ hơn.
“Đừng cưới cô ta,” cô cầu khẩn, giọng khản cả lại, ánh mắt tha thiết.“Quên Henley Park đi. Hãy cùng nhau chạy trốn.”
Ước gì họ có thể. “Cả 2 chúng ta đều ko đủ tuổi. Hôn nhân sẽ ko có giá trị nếu ko có sự chấp thuận của cha em và người giám hộ của ta. Ta ko biết gì về cha em cả, nhưng Colonel Clement đã quyết định ta phải làm nhiệm vụ đó rồi. Ông ta thà nhìn em bị hủy hoại còn hơn cho phép đám cưới xảy ra.”
Sấm chớp cuồn cuộn trên đầu. “Isabelle, Lord Fitzhugh,” giọng mẹ cô vang lên từ trong nhà, “tốt hơn là quay về đi. Trời sắp mưa rồi”
Ko ai di chuyển.
Những hạt mưa rơi xuống đầu anh, cứng như sỏi.
Isabelle nhìn anh. “Anh có nhớ lần đầu anh tới đây ko?”
“Tất nhiên.” Khi đó anh 16 tuổi, nàng 15. Lúc kết thúc ngày lễ thánh Michael. Anh tới cùng Pelham, Hastings, và 2 người bạn học khác ở Eton. Cô chạy hết sức xuống cầu thang để ôm Pelham. Trước đây Fitz đã từng gặp cô, khi cô tới thăm Pelham ở Eton.

Nhưng ngày hôm đó, đột nhiên, cô ko còn là cô gái bé bỏng mà đã là một quý cô trẻ đáng yêu, tràn đầy sức sống và nhiệt tình. Ánh mặt trời chiều, xiên vào phòng lớn, làm cô sáng lên như ngọn lửa. Và khi cô quay lại nói, “A, Mr Fitzhugh, tôi vẫn nhớ anh,” Anh thực sự rơi vào lưới tình.
“Anh có nhớ cảnh đánh nhau trong Romeo và Juliet ko?” cô hỏi nhẹ nhàng. Anh gật đầu. Nếu thời gian đó có thể quay ngược lại, anh có thể đẩy hiện tại lại sau và tiến đến những ngày xưa vui vẻ ấy.
“Anh nhớ rõ mọi thứ: Gerry là Tybalt và em là Mercutio. Em cầm gậy của cha em trong tay còn tay kia cầm bánh sandwich.  Em cắn một miếng rồi cười chế nhạo, “Tybalt, đồ bắt chuột, ngươi sẽ đi sao?” Cô cười trong nước mắt. “Rồi em cười. Trái tim anh nghẹt lại và anh biết anh muốn cả đời ở bên em.”
Mặt anh ướt sũng. “Em sẽ tìm được một người nào đó tốt hơn,” anh buộc phải nói.
“Em ko muốn ai hết. Em chỉ muốn anh.”
Và anh cũng chỉ muốn cô. Nhưng không được. Họ ko thể.
Mưa rơi thành từng dải. Một mùa xuân khốn khố.
Dù đi dưới bầu trời quang đãng cũng đủ làm anh tuyệt vọng.
“Isabelle, Lord Fitzhugh, hai người phải vào trong ngay đi,” Mrs Pelham nhắc lại.
Họ chạy. Nhưng khi gần tới nhà, cô nắm chặt lấy tay anh và kéo anh về phía cô. “Hôn em.”
“Anh ko thể. Dù ko cưới Miss Graves, anh cũng sẽ cưới một người khác.”
“Anh đã từng hôn ai chưa?”
“Chưa.” Anh đang đợi cô ấy.
“Đó càng là lí do bây giờ anh phải hôn em. Như thế thì cho dù chuyện gì xảy ra, chúng ta luôn là lần đầu của anh.”
Chớp nứt ra trên bầu trời. Anh đờ đẫn nhìn cô gái xinh đẹp sẽ ko bao giờ là của anh. Thế thì có gì sai sao?
Chắc chắn là không rồi, bởi từ giây phút sau khi anh hôn cô, anh sẽ mất mọi thứ chỉ trừ giây phút tự do và vui sướng này là còn mãi.
Khi họ ko thể trì hoãn việc quay vào nhà lâu hơn nữa, anh giữ chặt lấy cô, thì thầm những điều anh tự hứa với bản thân là sẽ ko nói ra. “Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ mãi, mãi yêu em.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét